Mặc dù chính quyền đã cho hay video không bị lan truyền, một làn sóng biểu tình lớn tại Ấn Độ vẫn diễn ra. Theo Times of India, một nữ sinh Đại học Chandigarh đã bị cáo buộc chia sẻ video riêng tư của những người bạn cùng ký túc xá với bạn trai. Vụ việc đã gây ra làn
Giám đốc và sai lầm 'khó đỡ' với cô thư ký trẻ đa tình. TPO - Chị không nên có suy nghĩ rằng việc ly hôn là dành cho những cặp vợ chồng trẻ hay tuổi còn trung niên để rồi nhẫn nhịn, chấp nhận gắn bó mãi cùng người đàn ông mà ở cái tuổi bên kia dốc cuộc đời còn
Nữ Thư Ký Đi Xem Mắt Với Chủ Tịch Vô Tình Chứng Kiến Bạn Cũ Bị Bồ Đá Và Cái Kết - Tập 358-----San đi xem mắt với Kiếm An
Hòa chung không khí chào mừng ngày Phụ nữ Việt Nam, chiều 19/10, Ban nữ công Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh tổ chức Lễ kỉ niệm 92 năm ngày thành lập Hội liên hiệp Phụ nữ (LHPN) Việt Nam (20/10/1930 - 20/10/2022).
Lính Liên Xô 'hãm hiếp phụ nữ Đức'. Lucy Ash. BBC News, Berlin. 30 tháng 10 2015. Vai trò của Liên Xô đánh bại phát xít Đức thời Đại chiến Thế giới II
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Tác giả Arthur GoldenThể loại Truyện KhácGiới thiệuVào một buổi tối mùa xuân năm 1936, khi tôi còn là một chú bé 16 tuổi, bố tôi dẫn tôi đi xem trình diễn ca nhạc múa ở Kyoto. Tôi chỉ nhớ hai điều về buổi trình diễn đó. Điều thứ nhất là bố tôi và tôi là hai người Tây duy nhất trong đám khán giả, chúng tôi mới từ quê nhà Hòa Lan sang đây được mấy tuần, cho nên tôi chưa quen với nền văn hóa xa lạ ở xứ này, nhưng tôi cảm thấy rất hấp dẫn. Điều thứ hai là nhờ sau nhiều tháng ra sức học tiếng Nhật, tôi cảm thấy thú vị biết bao khi hiểu được phần nào những câu chuyện họ nói với nhau. Riêng về các thiếu nữ Nhật đang ca múa trên sân khấu trước mặt, tôi không nhớ được gì, ngoại trừ hình ảnh lờ mờ về chiếc kimono màu sắc tươi sáng. Ở một nơi xa với nước Nhật như New York city này, và với khoảng thời gian đã gần 50 năm, nếu không có người phụ nữ đã từng múa trên sân khấu ở thành bạn thân của tôi, đọc cho tôi ghi lại hồi ức của bà ta, thì chắc tôi sẽ không biết gì hết về nền văn hóa là sử gia, cho nên tôi luôn luôn xem hồi ức là nguồn tài liệu quan trọng. Hồi ức cung cấp tài liệu về xã hội đương thời nhiều hơn chính bản thân của người viết hồi ký. Hồi ký khác với tiểu sử ở chỗ người viết hồi ký không bao giờ hòan tất được kêt cuộc, còn người viết tiểu sử đương nhiên là có. Nếu xem hồi ký là tự nguyện thì chẳng khác nào yêu cầu con thỏ kẻ lại cho chúng ta nghe về cánh đồng mà nó đã nhảy qua. Làm sao nó biết được? Còn nếu chúng ta muốn biết cánh đồng, muốn nghe nói đến những nơi con thỏ không thể thấy được thì chẳng có ai có hoàn cảnh thuận tiện hơn để nói chuyện này với tinh thần của một nhà sử học, căn cứ trên các dữ kiện chính xác. Thế nhưng tôi phải thú nhận rằng hồi ký của bà bạn Nitta Sayuri của tôi đã khiến cho tôi phải suy nghĩ lại quan điểm của mình. Đúng thế, bà ấy đã lý giải cho chúng ta hiểu được phần nào thế giới bí mật mà bà đã sống – nếu quý vị muốn nói đấy là quan điểm của con thỏ về cánh đồng cũng được. Chắc không có một tài liệu kỳ lạ nào nói về đời sống kỳ lạ của nàng geisha đầy đủ, hay hơn tài liệu mà bà Sayuri đã cung cấp cho chúng ta. Bà còn để lại cho chúng ta tài liệu nói về bà hết sức đầy đủ, chính xác, có sức thuyết phục hơn cả chương sách nói dông dài về bà trong cuốn “Những viên ngọc lóng lánh của nước Nhật” Glittering Jewels of Japan, hay hơn cả những bài viết về bà đăng trên các tạp chí xuất bản trong những năm vừa qua. Ít ra thì đây cũng là trường hợp hy hữu, vì không ai biết rõ người viết hồi ký bằng chính đương sự bà Sayuri nổi tiếng như cồn chỉ là chuyện may mắn. Nhiều phụ nữ khác đã sống như bà. Bà Kato Yuki danh tiếng – nàng geisha đã chiếm được trái tim của ông J. Pierpont, và trở thành vợ ngoại hôn của ông trong suốt thập niên đầu tiên của thế kỷ này – đã sống cuộc sống còn hy hữu hơn cả bà Sayuri nữa. Nhưng chỉ có Sayuri mới cung cấp cho ta tư liệu về đời bà đầy đủ như thế tin rằng bà quyết định làm công việc này là do tình cờ mà ra. Nếu bà vẫn còn ở bên Nhật, chắc cuộc sống của bà sẽ hết sức bận bịu, bà không thể nào tính đến chuyện viết hồi ký được. Thế nhưng, vào năm 1956, hoàn cảnh đã đưa đẩy bà Sayuri di cư sang Hoa Kỳ. Bà đã ở tại khách sạn Waldorf ở New York 40 năm, bà biến căn hộ ở trên tầng thứ 32 của khách sạn này thành một ngôi nhà theo kiểu Nhật tuyệt đẹp. Nhưng cuộc sống của bà ở đây cũng rất nhộn nhịp, căn hộ của bà luôn luôn có nhiều nghệ sĩ, trí thức, doanh nhân Nhật lui tới – thậm chí có cả các ông Bộ trưởng trong nội các và một vài găng tơ nữa. Mãi cho đến năm 1985, nhờ có người quen giới thiệu, tôi mới gặp được bà. Là người nghiên cứu về nước Nhật, tôi đã biết tên tuổi của Sayuri, nhưng hầu như tôi không biết tí gì về bà hết. Nhờ tình bạn ngày càng thắm thiết, bà tin tưởng vào tôi. Một hôm, tôi xin phép bà cho tôi viết về câu chuyện đời trả lời tôi- Được thôi, Jakob-san, nếu ông đích thân ghi âm lời kể của là chúng tôi bắt đầu công việc. Sayuri nói rằng bà muốn đọc hồi ký hơn là viết, vì bà đã quen nói mặt đối mặt với người khác, chứ bà không biết cách viết lách ra sao khi ngồi một mình trong phòng. Tôi đồng ý, và bản thảo của tôi đã được bà đọc cho chép 18 tháng liền. Tôi không rành tiếng thổ ngữ ở Kyoto của Sayuri – như các nàng geisha được dân ở đấy gọi là geiko, áo kimono thì được kêu là Obebe – nên khi bắt tay vào việc, tôi đã phải rất vất vả mới dích được đúng nghĩa của chúng. Ngay từ đầu, tôi đã bị thế giới của bà cuốn hút. Chúng tôi thường gặp nhau vào các buổi tối, vì theo thói quen lâu ngày của Sayuri, buổi tối là lúc tinh thần của bà linh họat nhất. Thường bà thích làm việc trong căn phòng của bà ở khách sạn Waldorf Towers, nhưng thỉnh thỏang chúng tôi gặp nhau trong căn phòng riêng tại một nhà hàng Nhật nằm trên đại lộ Park Avenue, ở đây mọi người đều biết bà. Những buổi làm việc của chúng tôi thường kéo dài hai hay ba giờ. Mặc dù chúng tôi thu băng lời lẽ của bà, nhưng buổi làm việc nào cũng có người thư ký của bà ở đấy để ghi chép, và cô ta đã ghi chép rất trung thực. Nhưng Sayuri không nói vào máy ghi âm hay nói với cô thư ký, bà luôn luôn nói với tôi. Khi bà không nhớ mình đã nói đến đâu, tôi là người nhắc cho bà nhớ. Tôi xem mình như nền móng của ngôi nhà, và tôi cảm thấy nếu tôi không có được lòng tin của bà, thì chắc không bao giờ bà kể ra câu chuyện khiến chúng tôi thắc mắc nhất là tại sao bà Sayuri muốn kể ra câu chuyện này? Không có luật lệ chính thức nào buộc giới geisha giữ im lặng, nhưng họ đã quen với điều này rồi. Giới geisha không kể những chuyện đã xảy ra với họ cho người ta ghi chép. Giống như gái điếm, giới geisha thường phải đứng vào vị trí bất thường không nên đả động đến người này người nọ đã mua vui với họ. Loài bướm đêm này phải giữ được niềm tin nơi khách hàng của họ thì họ mới có lợi, bằng không, họ sẽ gặp nhiều điều không hay. Trường hợp bà Sayuri kể ra chuyện của mình là vì không có ai ở nước Nhật có khả năng khiển trách bà được nữa. Sợi dây ràng buộc bà với quê cha đất tổ đã bị cắt đứt. Điều này ít ra phần nào đã cho chúng tôi biết lý do tại sao bà không cần phải giữ im lặng, nhưng họ cũng không cho chúng tôi biết tại sao bà muốn kể lại. Tôi sợ không dám hỏi bà lý do này, nhỡ ra bà thận trọng mà đổi ý thì sao. Thậm chí bản thảo đã hòan tất rồi mà tôi cũng không dám hỏi. Chỉ sau khi bà đã thỏa thuận với nhà xuất bản rồi, tôi mới thấy an tâm để hỏi- Tại sao bà muốn kể lại chuyện đời bà?- Không kể thì tôi làm gì cho hết thì giờ? – bà lý do đơn giản như thế này có đúng hay không, tôi xin nhường lại quyền nhận định cho bạn dù Sayuri đồng ý kể lại chuyện đời bà, nhưng bà vẫn đưa ra một số điều kiện. Bà muốn tác phẩm được in ra khi bà đã qua đời và các nhân vật quan trọng có liên quan đến đời bà không còn nữa. May thay, sô nhân vật này đã chết trước bà. Bà lo sợ việc cuốn sách ra đời sẽ khiến họ hoang mang bối rối. Tên các nhân vật trong truyện một số được giữ nguyên, một số được bà Sayuri giấu đi bằng cách chỉ gọi biệt danh của họ, như ông “Mưa tuyết” chẳng tôi yêu cầu bà Sayuri dùng máy ghi âm để ghi lại lời kể của bà, là tôi cốt đảm bảo việc dịch lại câu chuyện của bà cho chính xác. Tuy nhiên, từ ngày bà mất vào năm ngóai, tôi nhận ra việc ghi âm còn mang một ý nghĩa khác, là nó giữ lại giọng nói của bà – giọng nói biểu cảm mà tôi hiếm khi được nghe thấy từ người khác. Bây giờ, mỗi lần mở băng ghi âm ra để nghe lại giọng nói của bà, tôi thấy khó mà tin được việc bà đã từ giã cuộc đời HaarhuisArnold Rusoff Giáo sư lịch sử NhậtĐại học New York
Đọc truyện Đời Kỹ Nữ tại Cập nhật Full nhanh nhất Đời Kỹ Nữ tác giả Arthur Golden trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Đông Phương, Khác. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Tác giả Arthur GoldenThể loại Truyện KhácGiới thiệuVào một buổi tối mùa xuân năm 1936, khi tôi còn là một chú bé 16 tuổi, bố tôi dẫn tôi đi xem trình diễn ca nhạc múa ở Kyoto. Tôi chỉ nhớ hai điều về buổi trình diễn đó. Điều thứ nhất là bố tôi và tôi là hai người Tây duy nhất trong đám khán giả, chúng tôi mới từ quê nhà Hòa Lan sang đây được mấy tuần, cho nên tôi chưa quen với nền văn hóa xa lạ ở xứ này, nhưng tôi cảm thấy rất hấp dẫn. Điều thứ hai là nhờ sau nhiều tháng ra sức học tiếng Nhật, tôi cảm thấy thú vị biết bao khi hiểu được phần nào những câu chuyện họ nói với nhau. Riêng về các thiếu nữ Nhật đang ca múa trên sân khấu trước mặt, tôi không nhớ được gì, ngoại trừ hình ảnh lờ mờ về chiếc kimono màu sắc tươi sáng. Ở một nơi xa với nước Nhật như New York city này, và với khoảng thời gian đã gần 50 năm, nếu không có người phụ nữ đã từng múa trên sân khấu ở thành bạn thân của tôi, đọc cho tôi ghi lại hồi ức của bà ta, thì chắc tôi sẽ không biết gì hết về nền văn hóa là sử gia, cho nên tôi luôn luôn xem hồi ức là nguồn tài liệu quan trọng. Hồi ức cung cấp tài liệu về xã hội đương thời nhiều hơn chính bản thân của người viết hồi ký. Hồi ký khác với tiểu sử ở chỗ người viết hồi ký không bao giờ hòan tất được kêt cuộc, còn người viết tiểu sử đương nhiên là có. Nếu xem hồi ký là tự nguyện thì chẳng khác nào yêu cầu con thỏ kẻ lại cho chúng ta nghe về cánh đồng mà nó đã nhảy qua. Làm sao nó biết được? Còn nếu chúng ta muốn biết cánh đồng, muốn nghe nói đến những nơi con thỏ không thể thấy được thì chẳng có ai có hoàn cảnh thuận tiện hơn để nói chuyện này với tinh thần của một nhà sử học, căn cứ trên các dữ kiện chính xác. Thế nhưng tôi phải thú nhận rằng hồi ký của bà bạn Nitta Sayuri của tôi đã khiến cho tôi phải suy nghĩ lại quan điểm của mình. Đúng thế, bà ấy đã lý giải cho chúng ta hiểu được phần nào thế giới bí mật mà bà đã sống – nếu quý vị muốn nói đấy là quan điểm của con thỏ về cánh đồng cũng được. Chắc không có một tài liệu kỳ lạ nào nói về đời sống kỳ lạ của nàng geisha đầy đủ, hay hơn tài liệu mà bà Sayuri đã cung cấp cho chúng ta. Bà còn để lại cho chúng ta tài liệu nói về bà hết sức đầy đủ, chính xác, có sức thuyết phục hơn cả chương sách nói dông dài về bà trong cuốn “Những viên ngọc lóng lánh của nước Nhật” Glittering Jewels of Japan, hay hơn cả những bài viết về bà đăng trên các tạp chí xuất bản trong những năm vừa qua. Ít ra thì đây cũng là trường hợp hy hữu, vì không ai biết rõ người viết hồi ký bằng chính đương sự bà Sayuri nổi tiếng như cồn chỉ là chuyện may mắn. Nhiều phụ nữ khác đã sống như bà. Bà Kato Yuki danh tiếng – nàng geisha đã chiếm được trái tim của ông J. Pierpont, và trở thành vợ ngoại hôn của ông trong suốt thập niên đầu tiên của thế kỷ này – đã sống cuộc sống còn hy hữu hơn cả bà Sayuri nữa. Nhưng chỉ có Sayuri mới cung cấp cho ta tư liệu về đời bà đầy đủ như thế tin rằng bà quyết định làm công việc này là do tình cờ mà ra. Nếu bà vẫn còn ở bên Nhật, chắc cuộc sống của bà sẽ hết sức bận bịu, bà không thể nào tính đến chuyện viết hồi ký được. Thế nhưng, vào năm 1956, hoàn cảnh đã đưa đẩy bà Sayuri di cư sang Hoa Kỳ. Bà đã ở tại khách sạn Waldorf ở New York 40 năm, bà biến căn hộ ở trên tầng thứ 32 của khách sạn này thành một ngôi nhà theo kiểu Nhật tuyệt đẹp. Nhưng cuộc sống của bà ở đây cũng rất nhộn nhịp, căn hộ của bà luôn luôn có nhiều nghệ sĩ, trí thức, doanh nhân Nhật lui tới – thậm chí có cả các ông Bộ trưởng trong nội các và một vài găng tơ nữa. Mãi cho đến năm 1985, nhờ có người quen giới thiệu, tôi mới gặp được bà. Là người nghiên cứu về nước Nhật, tôi đã biết tên tuổi của Sayuri, nhưng hầu như tôi không biết tí gì về bà hết. Nhờ tình bạn ngày càng thắm thiết, bà tin tưởng vào tôi. Một hôm, tôi xin phép bà cho tôi viết về câu chuyện đời trả lời tôi- Được thôi, Jakob-san, nếu ông đích thân ghi âm lời kể của là chúng tôi bắt đầu công việc. Sayuri nói rằng bà muốn đọc hồi ký hơn là viết, vì bà đã quen nói mặt đối mặt với người khác, chứ bà không biết cách viết lách ra sao khi ngồi một mình trong phòng. Tôi đồng ý, và bản thảo của tôi đã được bà đọc cho chép 18 tháng liền. Tôi không rành tiếng thổ ngữ ở Kyoto của Sayuri – như các nàng geisha được dân ở đấy gọi là geiko, áo kimono thì được kêu là Obebe – nên khi bắt tay vào việc, tôi đã phải rất vất vả mới dích được đúng nghĩa của chúng. Ngay từ đầu, tôi đã bị thế giới của bà cuốn hút. Chúng tôi thường gặp nhau vào các buổi tối, vì theo thói quen lâu ngày của Sayuri, buổi tối là lúc tinh thần của bà linh họat nhất. Thường bà thích làm việc trong căn phòng của bà ở khách sạn Waldorf Towers, nhưng thỉnh thỏang chúng tôi gặp nhau trong căn phòng riêng tại một nhà hàng Nhật nằm trên đại lộ Park Avenue, ở đây mọi người đều biết bà. Những buổi làm việc của chúng tôi thường kéo dài hai hay ba giờ. Mặc dù chúng tôi thu băng lời lẽ của bà, nhưng buổi làm việc nào cũng có người thư ký của bà ở đấy để ghi chép, và cô ta đã ghi chép rất trung thực. Nhưng Sayuri không nói vào máy ghi âm hay nói với cô thư ký, bà luôn luôn nói với tôi. Khi bà không nhớ mình đã nói đến đâu, tôi là người nhắc cho bà nhớ. Tôi xem mình như nền móng của ngôi nhà, và tôi cảm thấy nếu tôi không có được lòng tin của bà, thì chắc không bao giờ bà kể ra câu chuyện khiến chúng tôi thắc mắc nhất là tại sao bà Sayuri muốn kể ra câu chuyện này? Không có luật lệ chính thức nào buộc giới geisha giữ im lặng, nhưng họ đã quen với điều này rồi. Giới geisha không kể những chuyện đã xảy ra với họ cho người ta ghi chép. Giống như gái điếm, giới geisha thường phải đứng vào vị trí bất thường không nên đả động đến người này người nọ đã mua vui với họ. Loài bướm đêm này phải giữ được niềm tin nơi khách hàng của họ thì họ mới có lợi, bằng không, họ sẽ gặp nhiều điều không hay. Trường hợp bà Sayuri kể ra chuyện của mình là vì không có ai ở nước Nhật có khả năng khiển trách bà được nữa. Sợi dây ràng buộc bà với quê cha đất tổ đã bị cắt đứt. Điều này ít ra phần nào đã cho chúng tôi biết lý do tại sao bà không cần phải giữ im lặng, nhưng họ cũng không cho chúng tôi biết tại sao bà muốn kể lại. Tôi sợ không dám hỏi bà lý do này, nhỡ ra bà thận trọng mà đổi ý thì sao. Thậm chí bản thảo đã hòan tất rồi mà tôi cũng không dám hỏi. Chỉ sau khi bà đã thỏa thuận với nhà xuất bản rồi, tôi mới thấy an tâm để hỏi- Tại sao bà muốn kể lại chuyện đời bà?- Không kể thì tôi làm gì cho hết thì giờ? – bà lý do đơn giản như thế này có đúng hay không, tôi xin nhường lại quyền nhận định cho bạn dù Sayuri đồng ý kể lại chuyện đời bà, nhưng bà vẫn đưa ra một số điều kiện. Bà muốn tác phẩm được in ra khi bà đã qua đời và các nhân vật quan trọng có liên quan đến đời bà không còn nữa. May thay, sô nhân vật này đã chết trước bà. Bà lo sợ việc cuốn sách ra đời sẽ khiến họ hoang mang bối rối. Tên các nhân vật trong truyện một số được giữ nguyên, một số được bà Sayuri giấu đi bằng cách chỉ gọi biệt danh của họ, như ông “Mưa tuyết” chẳng tôi yêu cầu bà Sayuri dùng máy ghi âm để ghi lại lời kể của bà, là tôi cốt đảm bảo việc dịch lại câu chuyện của bà cho chính xác. Tuy nhiên, từ ngày bà mất vào năm ngóai, tôi nhận ra việc ghi âm còn mang một ý nghĩa khác, là nó giữ lại giọng nói của bà – giọng nói biểu cảm mà tôi hiếm khi được nghe thấy từ người khác. Bây giờ, mỗi lần mở băng ghi âm ra để nghe lại giọng nói của bà, tôi thấy khó mà tin được việc bà đã từ giã cuộc đời HaarhuisArnold Rusoff Giáo sư lịch sử NhậtĐại học New York Tag Đời Kỹ Nữ
Với gương mặt đẹp, thân hình nóng bỏng và chiêu trò "câu khách", họ đã khiến nhiều vương tôn, công tử chết mê chết mệt... Vũ nữ Cẩm Nhung Đẹp + đắt khách + ham giàu = Thân tàn ma dại Sở hữu một khuôn mặt cực đẹp và lẳng lơ, cùng thân hình quyến rũ và đôi chân điệu nghệ nhất trong các vũ điệu cuồng say tại các vũ trường Sài Gòn, cô vũ nữ nổi tiếng xinh đẹp đắt khách Cẩm Nhung có cuộc sống giàu sang nhung lụa vì được nhiều công tử đua nhau cung phụng tiền bạc. Không biết đã có bao nhiêu tướng tá, đại gia đất Sài Thành từng đắm đuối, say mê, săn đuổi lấy lòng cô vũ nữ. Nhưng rồi, chỉ vì ham trở thành trung tá phu nhân, Cẩm Nhung đã cắt đứt hết những quan hệ tình ái phức tạp, cặp hẳn với trung tá Thức Công Binh, gây nên tấn bi kịch chấn động miền Nam thuở ấy. Cụ thể, vào ngày 18/7/1963, đồng loạt các tờ báo, tạp chí Sài Gòn đăng tin, giật tít rất giựt gân về việc “nữ hoàng vũ trường” - vũ nữ Cẩm Nhung bị tạt acid phá hủy toàn bộ gương mặt xinh đẹp. Đây là trận đánh ghen tàn bạo và vô nhân đạo nhất, lần đầu tiên trong lịch sử tiêu diệt tình địch bằng cách dùng acid đậm đặc để hủy hoại nhan sắc. Ảnh minh họa. Theo đó, phu nhân trung tá biết chuyện "mèo mỡ" của chồng, đã thuê hai tên giang hồ máu mặt, với giá 2 lượng vàng để trị Cẩm Nhung. Ngày định mệnh 18/7/1963, khi Cẩm Nhung xuất hiện trên phố, kẻ thủ ác đã tạt thẳng vào mặt cô vũ nữ một ca acid đậm đặc. Lúc đó, theo những người chứng kiến, người đẹp Cẩm Nhung chỉ kịp ôm lấy mặt, thét lên "Chết tôi rồi. Cứu tôi với!...". Cẩm Nhung quằn quại dưới đường. Tiếng kêu cứu khiến một số người chạy lại. Có một người đàn ông vực nạn nhân lên xe taxi, chở đến bệnh viện Đô Thành bệnh viện Sài Gòn ngày nay. Do vết thương trầm trọng, bác sĩ đã chuyển Cẩm Nhung tới nhà thương Đồn Đất bệnh viện Nhi đồng 2 ngày nay. Rồi sau đó, bà Trần Lệ Xuân, vợ ông cố vấn Ngô Đình Nhu, đã đỡ đầu, giúp cô sang Nhật chữa trị, nhưng y học lúc bấy giờ đành bó tay. Với dung nhan bị hủy hoại hoàn toàn, Cẩm Nhung mù lòa, mặt mũi u nần, với những vết sẹo trông rất khủng khiếp. Vào những năm 70-71, người ta thường thấy Cẩm Nhung ngồi xổm bên vệ đường Lê Lợi, Tự Do - là những con đường ngày trước cô vẫn thường đi làm hàng ngày, trên ngực có đeo bức chân dung chụp chung với người tình sĩ quan, xin tiền trong sự hững hờ của khách đường. Ông Ba Quan, một tay chơi lịch duyệt trong giới cầm ca, kể lại "Một lần có dịp đi qua bắc Mỹ Thuận, nghe một người đàn bà ăn mày có giọng ca não nùng ai oán. Tôi bước lại gần để tặng cho người ấy một số tiền nhỏ. Trời ơi, người đàn bà ấy có khuôn mặt một ác quỷ, mặc bộ bà ba đen cũ rách, trên ngực có đeo tấm bảng “vũ nữ Cẩm Nhung”. Tôi sững sờ một lúc lâu …". Marianne Nhị Từ gái điếm hạng sang... đến hành khất Là gái làng chơi hạng sang, có nhan sắc đậm đà và hoang dã, Marianne Nhị ăn chơi trác táng và thay tình xoành xoạch. Cô là "đứa con hai dòng máu", cha gốc Khơ-me, mẹ Việt quê Sa Đéc, gia đình sinh sống lâu năm ở Nam Vang. Lớn lên, Nhị về Việt Nam, một mình dấn thân vào chốn đô hội ở Sài Gòn với hai bàn tay trắng. Để có chỗ nương thân, Nhị lúc đầu xin làm em nuôi dưới trướng của chị Ba Phò ở khu vực chợ Thái Bình, rồi sau được Yvette Trà dìu dắt, Marianne Nhị lao vào cuộc chơi với giới thượng lưu Sài Gòn và nhanh chóng trở thành tình nhân của Fanchini, một trùm giang hồ gốc đảo Corse chuyên buôn thuốc phiện toàn cõi Đông Dương và tậu được một căn biệt thự khang trang ở đường Verdun tức đường Cách Mạng Tháng Tám bây giờ. Thế nhưng, chỉ một thời gian sau, Nhị lại "cặp" với công tử Gò Đen và "tậu" thêm một căn phố trệt ở góc đường Verdun và Richaud, tức góc đường Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt trước năm 1975. Vẫn chưa thỏa "cơn say tình", Marianne Nhị tiếp tục cặp bồ với nhiều dân nhà giàu khác, trong đó phải kể tới chuyện lùm xùm giữa giai nhân với công tử Như Bích, con một đại điền chủ ở Bạc Liêu và một đại gia người Hoa ở Chợ Lớn... Ngoài ra, bắt chước “mốt” ăn chơi của các tài tử điện ảnh bấy giờ, Tư Nhị cũng ngậm ống điếu thật dài, để tạo ra một phong cách thanh lịch và quý phái. Nhiều đêm, cô ngả bên bàn đèn, mơ màng tận hưởng sự khoái lạc của “nàng Phù Dung”. Nhiều ông huyện trẻ, cũng đến nạp tiền cho cô, để được gần người đẹp cho biết mùi đời... Đến giữa thập niên 1940, Nhị bỗng dưng biến mất khỏi chốn ăn chơi trác táng của Sài Gòn xưa. Ông Ba Quan, một tay chơi lịch duyệt trong giới cầm ca, người duy nhất gặp lại cô Tư, cho biết Hoa khôi số hai của Sài Gòn ngày ấy đã thành... kẻ ăn mày. Đốc Sao Nổi tiếng là kỹ nữ chung tình! Tên Đốc Sao của nàng kỹ nữ lừng danh Hà thành ra đời gắn liền với cuộc hôn nhân với người chồng đầu tiên - một bác sỹ người Hoa, tên Lưu Nam Sao. Vào nửa đầu thế kỷ XX, dân chơi từ Bắc vào Trung kỳ đều biết rõ cô Đốc Sao đã qua một đời chồng. Thế nhưng, những công tử con cháu các quan, các công tôn con cháu vua chúa, những quan lớn từ Huế và những quan phủ, quan huyện, Đốc Phủ sứ bất luận già trẻ, đã gặp Đốc Sao một lần... là mê đắm vì gương mặt đẹp, giọng hát hay và nụ cười của cô. Có những người ăn dầm nằm dề ở nhà cô cả tháng, nhưng không bao giờ được cô ban cho ân huệ cuối cùng như họ thèm thuồng, van lơn. Một tờ báo xưa từng viết "Cô Đốc sinh năm 1890, quê ở Hưng Yên, có thân hình phốp pháp, da trắng, đôi mắt biết nói và đặc biệt khuôn mặt phồn thực... Khi nhìn mặt Đốc Sao, người ta sẽ không thể nghĩ những điều tốt đẹp hơn". Song, những người cùng thời cho biết, cô Đốc Sao yêu tha thiết nhà văn nghèo Hoàng Tích Chu. Cô tình nguyện làm vợ, chăm nom đời sống của Chu, lo cho cả tờ báo của Chu. Nhưng Hoàng Tích Chu vắn số, chết vào tuổi 33. Lúc đó, cô Đốc Sao đã in danh thiếp đề tên mình là “Bà goá phụ Hoàng Tích Chu”. Lý Lệ Hà Người tình của cựu hoàng Bảo Đại Vào những năm 1930, khu phố Khâm Thiên Hà Nội có 6 vũ trường và ở đường Bà Triệu có vũ trường Liszt nổi tiếng nhất, vì có một vị khách đặc biệt - Lý Lệ Hà. Mỗi khi mỹ nhân đến là mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía cô. Lệ Hà nổi tiếng xinh đẹp và đa tình. Cô có nhiều người theo đuổi, nên rất biết phân phát ân huệ để đổi lấy quà và tiền, nhưng vẫn đi tìm đối tượng ý hợp tâm đầu... Cô có rất nhiều mối tình với những người nổi tiếng những doanh nhân, trí thức cả Ta lẫn Tây; nhưng hai người để lại nhiều kỷ niệm đẹp nhất là kép hát Bảy Nhiêu và ông hoàng Bảo Đại. Chuyện tình của vũ nữ Lý Lệ Hà và cựu hoàng Bảo Đại liên tục xuất hiện trên các mặt báo vào những năm 1940. Cô vũ nữ và ông hoàng lúc nào cũng "dính" chặt lấy nhau trong thời gian ông sống ở Hà Nội, khi làm Cố vấn tối cao của chính phủ lâm thời Việt Nam; rồi cả ở Hong Kong, dù lúc đó ông hoàng vẫn "mặn nồng" với Thứ phi Mộng Điệp, còn Hoàng hậu Nam Phương đang ở Huế. Bảo Đại và Lý Lệ Hà đêm đêm đi dạo, ăn nhậu, lui tới các nơi ăn chơi, tiệm nhảy bất chấp dị nghị của mọi người xung quanh đang sống khắc khổ đạm bạc... Tuy nhiên, cuộc tình "động trời" này cũng kết thúc vì Bảo Đại vốn là một người đàn ông đẹp trai, thông minh nhưng ngông cuồng, mê gái và ham chơi, chỉ một mực chạy theo khoái lạc trên đời. Còn Lệ Hà, theo thông tin có được, đã sang Pháp và kết hôn với một ông chồng bạn địa và sống tại một làng ngoại thành Paris.
Nàng vũ nữ vạn người mê Lý Lệ Hà xuất thân từ vùng đất Hải Phòng và nhanh chóng nổi tiếng trong giới buôn phấn bán hương nơi đây. Tuy nhiên, sau đó không lâu, Lệ Hà chuyển lên Hà Nội sinh sống ở phố Khâm Thiên, nơi tập trung nhiều nhất các vũ trường lúc bấy giờ và cũng xây dựng tên tuổi trong khoảng thời gian ngắn không ngờ. Khi ấy, không ai trong giới ăn chơi không biết đến một Lý Lệ Hà với đôi mắt đen lấp lánh và đầy sức quyến rũ. Tương truyền, mỗi bước nhảy của Lý Lệ Hà luôn khiến cho cánh mày râu phải choáng váng ngây ngất. Cùng với Đốc Sao, Lệ Hà thời ấy trở thành một trong những vũ nữ hàng đầu của đất Hà thành. Thừa thắng xông lên, Lệ Hà tham gia cuộc thi hoa khôi đầu tiên và với nhan sắc trời phú, danh hiệu cao nhất đã về tay cô không chút bất ngờ. Trong cuộc thi này, các thí sinh đều mặc áo lụa Hà Đông để trình diễn và tạo được nhiều dấu ấn. Cuộc thi hoa khôi khi đó diễn ra rầm rộ nên Lý Lệ Hà sau khi đoạt giải lại càng trở nên nổi tiếng hơn đồng thời trở thành niềm mơ ước của không biết bao nhiêu công tử nhà giàu. Ấy vậy mà Lệ Hà lại nhắm đến một đối tượng khác vua Bảo phố Khâm Thiên thời xưa khi Lý Lệ Hà là ngôi sao trong làng gái nhảy Hà thành. Mối tình gây chấn động Vốn nổi danh là ông vua đa tình, Bảo Đại đã từng nuốt lời thề son sắt với hoàng hậu Nam Phương để đi theo các mỹ nữ khác. Việc Bảo Đại thường xuyên có nhân tình bên ngoài khiến cho Nam Phương Hoàng Hậu rất buồn lòng và ghen tuông. Có người kể lại rằng chính hoàng hậu đã từng có ý định ám sát chồng và người tình lúc họ đang chu du ở Đà Lạt. Vua Bảo Đại gặp Lý Lệ Hà ở Sài Gòn và nhanh chóng phải lòng người đẹp. Dù lúc này được cho là đã có chồng nhưng Lệ Hà vẫn giữ thói quen cũ là nhắm vào các quý ông. Nhan sắc tuyệt trần với hai răng trắng như ngọc của Lý Lệ Hà đã khiến cho Bảo Đại say mê. Không những vậy, với kinh nghiệm tình trường dày dạn, Lệ Hà liên tục có các chiêu tấn công độc đáo khiến ông hoàng Bảo Đại luôn luôn bị động, lúng túng và gục ngã vô điều có trong tay Hoàng hậu Nam Phương sắc nước hương trời và hàng loạt thứ phi, kiều nữ xinh đẹp nhưng vua Bảo Đại vẫn say mê nhan sắc của nàng vũ nữ Lý Lệ Hà. Chuyện tình của vũ nữ Lý Lệ Hà và cựu hoàng Bảo Đại liên tục xuất hiện trên các mặt báo vào những năm 1940. Cô vũ nữ và ông hoàng lúc nào cũng "dính" chặt lấy nhau. Đêm đêm họ đi dạo, ăn nhậu, lui tới các nơi ăn chơi, tiệm nhảy bất chấp dị nghị của mọi người xung quanh đang sống khắc khổ đạm bạc... Ở đây, người vũ nữ dốc hết tiền tiết kiệm để Bảo Đại có thể chi tiêu một cách thoải mái. Thế mới biết rằng, trong lòng Lý Lệ Hà, mối tình với Bảo Đại không chỉ là cơn gió thoảng mà cũng thực sự sâu nặng. Kết thúc chuyện tình si vì ngựa cuối cùng vẫn quen đường cũ Dù mặn nồng là vậy nhưng sau cùng, cuộc tình giữa Lý Lệ Hà và Bảo Đại cũng kết thúc vì Bảo Đại vốn là một người đàn ông đẹp trai, thông minh nhưng cũng vô cùng đa tình. Ông hoàng Bảo Đại đã tự động rời bỏ cô vũ nữ xinh đẹp để tiếp tục đeo đuổi những mối tình khác. Theo một số tài liệu, Lý Lệ Hà đã sang Pháp, kết hôn với một người bản địa và sống tại một làng ngoại thành Paris. Lý Lệ Hà cũng không gặp lại đức vua Bảo Đại lần nào nữa từ khi sống ở đất thật là non sông khó đổi, bản tính khó dời, thói trăng hoa của ông hoàng Bảo Đại cuối cùng không thể nào khiến những người đẹp nguyện ở lại bên ông đến trọn Tổng hợp
Vào thời phong kiến Trung Quốc, có những câu chuyện ly kỳ về cuộc đời của những kỹ nữ, họ vừa có tài vừa có sắc, nhưng cuộc đời lại vô cùng bi kịch…1. Lý Hương Quân - Kỹ nữ chung tìnhLà kỹ nữ trứ danh trong Hương Lâu trên sông Tần Hoài, mới 16 tuổi nhưng nàng đã "nổi như cồn" nhờ nhan sắc tuyệt trần của mình. Dù được vô số quan lại giàu có theo đuổi, Lý Hương Quân lại hết lòng yêu Hầu Phương Vực - một thư sinh nghèo. Lý Hương Quân dù mới 16 tuổi nhưng đã "nổi như cồn" nhờ vẻ đẹp tuyệt sắc giai lệ, khách muốn kỹ nữ nào phục vụ riêng mình thì phải đóng một số tiền lớn. Nhưng khoản tiền này không phải là thứ mà chàng thư sinh có thể lo được. May mắn thay, Hầu thư sinh đã được một người giúp đỡ để trả số tiền thời gian sau, chàng vô tình biết rằng, người cho tiền mình thực chất là Nguyễn Đại Việt - một tên quan vô lại bị thất sủng đang tìm cách lấy lòng kẻ sĩ. Hầu Phương Vực tìm mọi cách trả lại tiền và Hương Quân cũng phải bán hết nữ trang, vay mượn để giúp chàng. Bị trả lại tiền khiến cho Nguyễn Đại Việt vô cùng tức tối, tên này liền ra tay trả thù, Hầu Phương Vực phải ra đi lánh nạn ở nơi xa. Kể từ đó, dù hàng trăm công hầu, quan, tướng ngày ngày đem tiền bạc đến cầu hôn nhưng Hương Quân một mực đóng cửa chờ tình trả thù, Nguyễn Đại Việt xúi một vị đại quan lấy Hương Quân về làm thiếp. Thấy quân lính đến, biết không cưỡng lại được, nàng đành nhảy lầu tự tử. Thấy giai nhân nằm trên mặt đất, đầu đầy máu, vị quan sợ hãi không dám rước nàng về làm vợ nữa. Không từ bỏ mối thù, Nguyễn Đại Việt chờ Hương Quân lành vết thương rồi đem nàng dâng vào cung cho hoàng đế. Đến khi quân Thanh đánh vào, nàng mới chạy thoát khỏi cung điện, may được thầy dạy nhạc ngày xưa che chở. Cảm động trước sự chung tình của cô gái đang chết dần vì bệnh tật vẫn một lòng nhớ tình lang, người thầy cất công đi tìm Hầu Phương Vực. Nhưng khi dẫn được Hầu lang đến nơi thì người con gái tài sắc đã trút hơi thở cuối, chỉ để lại cho chàng một búi tóc đặt trên chiếc quạt - kỷ vật ngày xưa giữa hai người. 2. Trần Viên Viên - kỹ nữ bất hạnhCuộc đời của kỹ nữ Trần Viên Viên 1624-1681 đúng là một bi kịch nhan sắc. Cha nàng vốn là một người buôn bán nhỏ nhưng do hoàn cảnh bần hàn nên đã bỏ đi xa, để lại cô con gái duy nhất cho người em vợ nuôi. Khi trưởng thành, người chú độc ác đã bán Viên Viên vào một kỹ viện nổi tiếng ở Giang ấy, vua Minh là Sùng Trinh đang sủng ái Điền quý phi và không lo việc triều chính. Chu hoàng hậu rất bực tức, bà bỏ tiền mua Viên Viên, để đưa vào cung phục vụ nhà vua, mong rằng qua đó có thể giúp Sùng Trinh tập trung vào việc bảo vệ giang sơn nhà Minh. Thế nhưng khi kề cận được Viên Viên, vua Sùng Trinh cứ ở mãi trong cung không muốn ra thiết này để tránh điều tiếng quá ham mê tửu sắc, hoàng đế Sùng Trinh đã đưa Viên Viên đến sống tại phủ của cận thần Chu quốc trượng. Trong một bữa tiệc tại phủ, Chu quốc trượng đã mời Viên Viên ra múa hát, nhan sắc cùng tài năng của nàng đã lọt vào mắt xanh của Ngô Tam Quế - viên đại tướng được trao nhiệm vụ bảo vệ nhà Minh trước sự xâm lăng của quân Thanh. Để trao thưởng cho công lao giữ gìn biên cương của viên tướng họ Ngô, mặc dù vẫn ưu ái Viên Viên nhưng hoàng đế Sùng Trinh đã đem nàng tặng cho Ngô Tam nhiên, cuộc đời Viên Viên lại nổi sóng. Sau những thắng lợi liên tiếp, quân khởi nghĩa nông dân Lý Tự Thành đã chiếm Bắc Kinh vào ngày 26/5/1644. Viên Viên đã bị lực lượng quân nổi dậy bắt đi và dâng lên làm chiến lợi phẩm cho Lý Tự Thành tự xưng là Sấm vương.Khi nhận tin ái thiếp của mình đã bị Lý Tự Thành chiếm đoạt, Ngô Tam Quế đã nổi giận lôi đình. Thay vì trở về kinh thành ứng cứu cho nhà Minh, Ngô Tam Quế đã đến xin hợp quân với Mãn Thanh. Liên quân này vô cùng mạnh mẽ và chỉ trong một thời gian ngắn đã dẹp loạn được lực lượng của Lý Tự Thành. Hình ảnh miêu tả Trần Viên nhiên chính lúc này, lịch sử Trung Hoa đã qua trang mới, nhà Thanh với lực lượng chính là dân tộc thiểu số Mãn Châu đã chính thức làm chủ được Trung Quốc. Ngô Tam Quế được nhà Thanh phong làm Bình Tây vương, trấn thủ Vân Nam. Lúc này sợ mất mặt vì chức danh cao quý lại đi lấy một kỹ nữ làm vợ, Ngô Tam Quế đã đưa Viên Viên đến tu tại một ngôi chùa vắng. Cuối cùng, nàng tu hành ẩn dật và mất đi lặng Lý Sư Sư - kỹ nữ tài sắcTheo sử sách ghi chép lại, Lý Sư Sư sống vào cuối thời Bắc Tống. Theo giai thoại thì Lý Sư Sư là người Biện Kinh, cha là một thợ nhuộm tên là Vương Dần. Mẹ mất ngay khi mới sinh, cha nàng chỉ dùng sữa đậu nành để nuôi lớn nàng. Lý Sư Sư phải chịu cảnh lưu lạc từ 4 tuổi thì cha cũng qua đời, vì vậy Lý Sư Sư lưu lạc từ nhỏ, được một gia đình họ Lý nhận nuôi nên mới cải danh là Lý Sư Sư. Vì có một nhan sắc tuyệt trần nên một bà chủ kỹ viện đã mua lại nàng rồi dạy cho nàng đủ cầm, kỳ, thi, họa. Ít lâu sau, với nhan sắc và tài năng hơn người, nàng nhanh chóng nổi tiếng khắp kinh Sư Sư nổi tiếng tới độ, cả Tống Huy Tông, Hoàng đế thứ 8 nhà Tống cũng phải biết đến và say mê. Nghe tiếng Lý Sư Sư tài sắc song toàn từ lâu, trong lòng Tống Huy Tông cũng mong ngóng đến ngày được tận mắt chiêm ngưỡng người đẹp. Nhưng khi đó, Tống Huy Tông vẫn còn ngại ngùng danh phận của một thiên tử Đại Tống nên khi đến tìm Lý Sư Sư, ông buộc lòng phải nói dối mình là một thương qua biết bao công đoạn cùng với sự háo hức, chờ đợi, cuối cùng Tống Huy Tông cũng được gặp nàng. Tuy nhiên, đáp lại những mong mỏi ấy, ông lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt và kiêu ngạo của Lý Sư Sư. Tuy nhiên khi tận mắt chứng kiến nhan sắc cũng như tài đàn hát, sự thông minh, khéo léo của nàng, hoàng đế này không những không chán ghét, mà ngược lại càng muốn chinh phục hơn. Càng ngày Tống Huy Tông càng si mê Lý Sư bày tỏ tình yêu của mình, Tống Huy Tông tặng cho Lý Sư Sư rất nhiều vàng bạc châu báu. Sau đó, hoàng đế còn âm thầm phong cho nàng kỹ nữ lừng danh này làm quý phi nhưng không đưa vào cung mà vẫn để sống ở lầu dừng lại ở đó, vua sai người đào một đường hầm từ nội cung đến lầu xanh của Lý Sư Sư rồi ngụy trang bằng các căn phòng nối tiếp nhau để tiện đường gặp gỡ người nhiên, sự phóng túng của Tống Huy Tông đã trở thành điềm báo trước cho sự diệt vong của triều Bắc Tống. Chỉ vài năm sau đó, nhà Kim đã mang quân tấn công nhà Tống, khiếp sợ trước áp lực của quân Kim, Tống Huy Tông từ ngôi, truyền vị lại cho Thái tử Triệu Hoàn, rồi ít lâu sau, cả hai cha con cũng đều bị quân Kim bắt và đày lên vùng biên ải phía Bắc. Cũng từ đây, cuộc đời nhung lụa của kỹ nữ lừng danh đã chấm dứt. Nàng mất chỗ dựa, bị phế làm thứ dân, bị đuổi khỏi lầu xanh và nhà cửa, gia sản đều bị tịch biên.* Bài viết có sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn Maxreading, Narga, Wikipedia...
kỹ nữ đa tình