Hôm cưới đúng là đông khách thật các chị ạ. Vậy nhưng tức cái là trước kia ai mời cưới em đều cố gắng đến, mà toàn để phong bì 500k, mình không đến được gửi cũng 300k rồi. Chưa kể đám bạn thân một chút có khi em còn phải đi phong bì 1 triệu, 2 triệu. Ngoài ra, trang phục cưới của cô dâu còn đi kèm với mấn đội đầu có thiết kế truyền thống với phần bản to cùng vòng cổ tạo nên sự trang trọng trong ngày cưới. Áo dài cưới thêu hoa Áo dài hồng AD H09. Với sắc đỏ vô cùng rực rỡ, chiếc áo dài cưới với hai phần. Bích (28 tuổi, Hà Nội) cho biết cô đã quyết định hủy hôn khi đám cưới đã cận kề. Người đưa ra đề nghị chấm dứt tất cả chính là cô, mà nguyên nhân lại chỉ vì một câu nói có phần bâng quơ từ Phong - chồng sắp cưới của Bích. Đa số cô dâu chú rể bây giờ là thế hệ sau thập niên 90, thậm chí là thế hệ 10x. Họ phải đối mặt với áp lực xã hội lớn, nhịp độ công việc nhanh và thời gian ngày một ít đi. Đó là lí do nhiều người lựa chọn tổ chức đám cưới du lịch, kết hợp du lịch với Mọi người cho rằng, thay vì cả hai cùng đi chung vui cùng "cô bạn thanh xuân", sao không chia ra mỗi người tham gia một đám cưới. Trước cách ứng xử của Đông Nhi - Ông Cao Thắng, dân mạng quay qua khen ngợi sự tinh tế của cặp vợ chồng Trường Giang - Nhã Phương. Được biết Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Trong một buổi tiệc thác loạn cùng công ty, Nhật tham gia vào “trò chơi Thách Thức” của đám đồng nghiệp. Sáng hôm sau, Nhật tá hỏa khi phát hiện ra cô đã lên giường với chính giám đốc của mình. Cùng lúc đó, bạn trai cũ quay trở lại và quấy nhiễu cuộc đời yên ổn của cô, đồng thời khiến cô nhận ra mình vẫn còn chút tình cảm với hắn. Không muốn dây dưa với một kẻ phụ bạc và dối trá, Nhật diễn màn kịch yêu đương với chàng giám đốc nọ. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi Nhật phát hiện ra mình có thai nhưng lại không biết ai là cha đứa bé. Cuộc sống bỗng trở nên rối như tơ vò, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 09/03 tại mục Eva yêu. Một đám người bỗng dưng trở nên hoảng loạn. Tiếng kêu gào đau đớn của Thủy, tiếng trấn an và thét gọi bác sĩ của bà Liên, và cả sự im lặng đầy kinh hoảng của Nhật. Nhật không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những câu hỏi loạn lên trong đầu cô. Nhật không tin rằng Thủy có thai. Với tất cả những gì cô ta đã làm với cô, thì mọi thứ xuất hiện trước mắt hiện tại đều có thể là giả. Kể cả cơn đau kia, và cả dòng máu đang chảy ra ướt đẫm chân váy của Thủy. Thủy vươn tay ra, với về hướng Nhật. Cô hoảng sợ lùi lại, bản năng của người mẹ khiến cô có ý thức bảo vệ bản thân và con của mình. - Giúp tôi. Thủy nấc lên trong đau đớn. Dù Nhật không tin cô ta, nhưng vẻ mặt đó khiến cô mềm lòng. Những thứ đang diễn ra trước mắt cô quá thật khiến cô không biết phải làm sao. Nhật cũng hướng tay về phía Thủy. Cô ta bấu chặt lấy tay của Nhật, móng tay cắm sâu vào da thịt cô đến mức sắp chảy máu đến nơi. Nhật nghiến răng và nhịn cơn đau của mình xuống. Cô rụt tay về nhưng không thể. - Buông ra. – Nhật khẽ kêu lên. Thủy nhìn cô, nhếch mép cười trong giây phút. Nhật bàng hoàng khi biết mình đã rơi vào bẫy của cô ta. Thủy đang muốn đổ lỗi cho cô, đồng thời ra vẻ đáng thương, trước mặt bà Liên. Người ta nói đúng, không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần cô ta khóc trước thì cô ta là người thắng cuộc. Nhật đã sai lầm, bất cẩn, và chậm chân. Đúng lúc này, các bác sĩ chạy tới. Cả Sơn, Minh và Tống cũng đến kịp thời. Thủy ngay lập tức buông tay Nhật ra. Nhật rụt tay về, ôm lấy mình và lùi về phía sau. - Đã xảy ra chuyện gì? Sơn sốt sắng hỏi. Anh lao đến bên cạnh Nhật, vòng tay ôm lấy cô. Điều này càng khiến cho bà Liên ngứa mắt. Người yêu con thì con không yêu, lại đi theo cái con hồ ly tinh này à? Con có biết nó vừa làm gì không? Nó sợ con bé sẽ chiếm chỗ của nó, nên đẩy con bé ngã… - Đừng, bác! – Thủy kêu lên, ngắt lời bà Liên. - Để yên cho bác nói! Mẹ nói cho con biết, con bé mà có mệnh hệ gì, thì con có dùng cả đời hối hận cũng không đủ. Thủy im lặng. Tất cả đều đang đi đúng hướng của cô ta. Các bác sĩ đưa Thủy đi, bà Liên đi theo họ. Nhật, Sơn và mọi người nhìn theo họ. Nhật mệt mỏi dựa vào Sơn. - Em sao vậy? - Không có gì. Em có thể ngủ được không? Sơn gật đầu. Anh bế cô lên, đưa cô ra xe. Cô ngủ thiếp đi trong lòng anh. Sơn đưa cô về thẳng nhà mình chứ không để cô ở nhà của Tống nữa. Anh cần chứng minh cho bà Liên biết anh yêu ai, ai mới là người anh cần. Cuối cùng Nhật cũng tỉnh lại. Cô nằm im lặng một lúc lâu, rồi nghiêng người sang bên Sơn, ngước lên nhìn anh. Nhật ngủ mê mệt mất hơn nửa ngày. Cô lại một lần nữa bị dọa sảy thai. Khi Sơn đưa cô về đến nhà, anh gọi mà cô không tỉnh lại. Sơn hốt hoảng gọi cho bác sĩ riêng của mình đến tận nhà để chăm sóc cô. Cũng may là đứa bé không có vấn đề gì. Nếu nói là không hận Thủy, thì đấy là nói dối. Dù anh cũng cảm thấy mình có lỗi khi trở thành nguyên nhân gây ra đau thương cho cô ta, nhưng anh cũng không muốn vì thế mà thương hại cô ta, và ở bên cạnh người mình không yêu. Người anh yêu đang ở đây, nằm trên giường, im lìm và mệt mỏi với cái trán nóng sốt hầm hập và bàn tay lạnh buốt. Sơn ngồi cạnh cô, chờ đợi. Anh có vài chuyện muốn hỏi cô. Cuối cùng Nhật cũng tỉnh lại. Cô nằm im lặng một lúc lâu, rồi nghiêng người sang bên Sơn, ngước lên nhìn anh. - Nghe nói, em cũng thích anh? Sơn thì thào. - Ai bảo anh thế? Nhật mím môi. Cô đã định thừa nhận chuyện này. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép. Cô không muốn xác nhận một chuyện gì đấy không chắc chắn. Sơn nghe thấy Nhật nói như vậy thì cũng không hỏi nữa. Nhật không phải người vô lý, làm chuyện gì cũng cần có lý do. Anh đã cố gắng hết sức để chứng minh cho cô thấy bản thân minh. Việc của anh hiện tại là chờ đợi sự chấp nhận của cô. - Ừ, anh không hỏi em nữa. Sơn đưa tay sang, vuốt tóc cô. - Em không biết là, có phải em không có duyên với đứa bé hay không. Năm lần bảy lượt đều là em suýt làm mất nó. - Đừng nghĩ bậy. Đó không phải là tại em. Nhật thở dài, cố gắng không để mình khóc. - Em không muốn mất con. Dù nó là con ai thì em cũng muốn được sinh và nuôi dưỡng nó. Sơn đặt tay lên bụng cô. - Giao cho anh. Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ hai mẹ con em. Anh nhắc lại lời hứa lần trước. Anh vẫn cảm thấy Nhật chẳng hề tin mình. Nhưng hiện tại, cô buộc phải dựa vào anh. Cô gần như đã mất phương hướng. Vậy thì anh sẽ là người dẫn dắt cô thoát khỏi đám sương mù này. Sơn luôn có niềm tin, rằng chỉ cần mọi chuyện qua đi thì Nhật sẽ ở lại bên anh. *** Nhật lại ngủ. Dường như phụ nữ mang thai đều như vậy. Sơn ra phòng khách ngồi để trả lại sự yên tĩnh cho cô. Anh thấy bà Liên đã ngồi ở bên ngoài. Sơn nhanh tay khóa cửa phòng lại, cố tình để tiếng “cạch” vang lên thật to để bà Liên nghe thấy. Đó là sự bảo vệ của anh dành cho Nhật. - Con đến đây, nói chuyện với mẹ. Bà Liên lặng lẽ ra lệnh. Sơn cũng không phản kháng. - Con định làm sao với chuyện này. Thủy đang mang thai con của con. May là vừa rồi không bị làm sao. Sơn nhướng mày. Con của anh ư? Để xem cô ta diễn được đến đâu. Tống đã ở lại và canh chừng cô ta. Tầm khoảng một, hai tháng nữa, bụng cô ta mà không to lên, thì chỉ có thể chứng minh một điều, rằng cô ta là kẻ dối trá. Chính Minh đã nói với anh như vậy. - Con chưa từng ngủ với cô ta. Bà Liên vung tay lên tát vào mặt con trai mình. Dù bà cũng cảm thấy xót xa, nhưng điều đó không tệ bằng việc bà thấy con trai mình là thằng hư đốn. Và bà phải dạy dỗ lại anh. - Con lại còn nói dối ư? Bà Liên quẳng lên bàn vài tấm ảnh. - Con có biết mẹ đã vất vả thế nào để bịt miệng mấy tay nhà báo đó không? Sơn cầm mấy tấm ảnh lên. Trên đó là hình ảnh của anh và Thủy, những tấm hình từ rất lâu rồi, có lẽ là từ lúc cả hai mới yêu nhau. Sơn bật cười. Thì ra là anh đã dùng từ không đúng. Sơn nhún vai. Đã diễn thì diễn cho trót vậy. - Nhưng Nhật cũng mang thai. Con của con. Và con yêu cô ấy. - Chắc gì đã là con của con? - Vậy cứ chờ xem, kết quả xét nghiệm không phải là bằng chứng hay sao? Từ giờ đến lúc đó, Nhật sẽ ở đây. Bà Liên ngậm bồ hòn làm ngọt. Sơn nói cũng có lý, bà không thể nói lại được anh. Vì vậy Nhật quang minh chính đại dọn qua nhà Sơn. *** Thủy nằm viện một ngày liền lập tức xin về. Cho đến giờ phút này, chẳng ai biết cái thai của cô ta là thật hay giả. Thủy bước ra khỏi phòng khám. Tống vẫn luôn dõi theo cô ta bất kể mọi lúc mọi nơi. Anh chẳng phát hiện ra điều gì bất thường ở cô ta cả. Nhưng cái vẻ ung dung của cô ta khiến anh không yên tâm chút nào. Thủy cầm theo một tập hồ sơ, rời khỏi bệnh viện. Nhật run rẩy với lấy tờ phiếu xét nghiệm. Trên đó đề tên cô, tên của Sơn, tên của Minh. Và ở dưới là kết quả chẩn đoán. *** Nhật ngồi trong phòng ngủ của Sơn. Cô không dám đi ra ngoài, cũng không dám đối mặt với bà Liên. Mấy ngày này, thi thoảng bà Liên vào viện thăm Thủy, còn lại phần lớn thời gian thì bà ở nhà. Nhật đang đợi chờ một tin tức có lợi cho cô. Nói như vậy cũng không hẳn là đúng. Nhưng chỉ cần đứa bé được xác nhận là con của Sơn, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Có tiếng chuông cửa vang lên. Nhật lập tức muốn chạy ra ngoài, thế nhưng cô lại không dám. Bà Liên có thể đang ở ngoài kia. Có lẽ cô nên chờ một chút. Tiếng chuông cửa lại vang lên mấy lần. Cô khá yên tâm là bà Liên không có nhà. Nhật xuống khỏi giường, xỏ chân vào dép đi trong nhà và chuẩn bị đi ra khỏi phòng. Cái áo len mà cô mặc bất ngờ bị móc vào thành giường. Nhật có cảm giác không ổn. Cô cuống lên và giằng cái móc áo ra. Càng cuống thì mọi thứ càng rồi. Cô giật phăng cái áo khiến nó đứt mất một mảng nhỏ. Nhật vội vã đi ra ngoài. Bà Liên đang ngồi trên ghế sô pha, nhíu mày xem một tờ giấy gì đó. Nhật điếng người khi nhận ra đó là phiểu xét nghiệm, cùng với một tờ phim chụp siêu âm. - Cô xem đi. Xem xong rồi thì liệu mà làm. Hãy làm điều gì mà cô cảm thấy tốt nhất. Bà Liên không nói gì nữa, ném tập hồ sơ xuống bàn và xách túi, đi thẳng ra khỏi nhà. Nhật run rẩy với lấy tờ phiếu xét nghiệm. Trên đó đề tên cô, tên của Sơn, tên của Minh. Và ở dưới là kết quả chẩn đoán. Đứa bé không cùng huyết thống với Sơn, 99% là con của Minh. Nhật sững người, hai bàn tay siết chặt tờ giấy. Chuyện mà cô không mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Rốt cuộc Thủy đang có âm mưu gì? Tại sao cả Sơn, Tống và Minh lại chỉ âm thầm theo dõi cô ta mà không hề có hành động ngăn cản? Đứa bé trong bụng Nhật lại không phải là của Sơn mà là của Minh. Bà Liên đã tỏ thái độ rõ ràng với cô. Nhật sẽ phải làm gì đây? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 29/03 tại mục Eva yêu. Nhật khẽ buông ra một tiếng thở dài. Ngay cả tiểu sử của cô, anh ta cũng biết chẳng sót một chữ. Có lẽ là vì Sơn, người đàn ông luôn muốn thấu hiểu cô... Em chẳng phải nắng hay là tinh tú trên trời Sao bên em chẳng còn bóng tối Em là khúc hát hay quỳnh thơm ngát bên đời Khi bên em anh chẳng chơi vơi Bầu trời kia rộng lớn nhưng hôm nay em ôm vào lòng Liệu anh có cảm thấy thấy giống như em không Đại dương kia chẳng sâu như em yêu anh đâu Bên nhau qua mưa ngâu, ngày bên anh sao trôi thật mau Mẹ anh nói cưới em đi, ba nói cưới đi Yêu lâu thương nhau thế còn gì Mẹ em nói cưới anh đi, ba nói cưới đi Nhanh thôi em ơi chần chờ chi Ghét ghê ai xinh như lọ lem Nên bao nhiêu là sói muốn bắt và ăn thịt em Cứ cho anh đóng vai thợ săn Không cần phải suy nghĩ chắc chắn là em nợ anh Vậy thế nào đã là nợ thì phải có lãi trả lời Không con số cụ thể anh bắt em bên cả đời Em ơi đừng bối rối kiểu gì cũng 1 lối rồi Lời hay giờ thì nhạc mình phối thôi Bầu trời kia rộng lớn nhưng hôm nay em ôm vào lòng Liệu anh có cảm thấy thấy giống như em không Đại dương kia chẳng sâu như em yêu anh đâu Bên nhau qua mưa ngâu, ngày bên anh sao trôi thật mau Mẹ anh nói cưới em đi, ba nói cưới đi Yêu lâu thương nhau thế còn gì Mẹ em nói cưới anh đi, ba nói cưới đi Nhanh thôi em ơi chần chờ chi Chưa từng mặc váy cưới em chỉ mong đây là lần cuối Giữa triệu người lướt qua vô tình ta đã tìm thấy nhau Đã nhiều lần em sai nhưng hôm nay em chắc mình đúng Kệ đời này đổi thay, ta cùng chung hơi thở cuối cùng Trong một buổi tiệc thác loạn cùng công ty, Nhật tham gia vào “trò chơi Thách Thức” của đám đồng nghiệp. Sáng hôm sau, Nhật tá hỏa khi phát hiện ra cô đã lên giường với chính giám đốc của mình. Cùng lúc đó, bạn trai cũ quay trở lại và quấy nhiễu cuộc đời yên ổn của cô, đồng thời khiến cô nhận ra mình vẫn còn chút tình cảm với hắn. Không muốn dây dưa với một kẻ phụ bạc và dối trá, Nhật diễn màn kịch yêu đương với chàng giám đốc nọ. Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát khi Nhật phát hiện ra mình có thai nhưng lại không biết ai là cha đứa bé. Cuộc sống bỗng trở nên rối như tơ vò, mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 09/03 tại mục Eva yêu. Nhật ngoảnh mặt đi. Anh ta nói gì vậy chứ? Kết hôn là thế nào đây, trong khi cô không muốn có ràng buộc gì giữa tất cả bọn họ. - Tôi nói là kết hôn đi. Sơn nhắc lại một lần nữa, dõng dạc và rành mạch từng chữ một. Cô đã định chấp nhận giải pháp mà anh ta hướng cho cô, nhưng như thế này thì không thể được. Cô làm sao có thể kết hôn khi mà không có chút tình cảm nào với Sơn đây? Vì đứa bé ư? Vì một lý do không chắc chắn ư? Nếu như Nhật từ chối, chắc chắn cô sẽ bị mắng chửi, bởi trong suy nghĩ của những người xung quanh, đa phần vẫn là những kẻ cổ hủ và cố chấp, họ sẽ cho rằng cô là một người ích kỷ, không biết suy nghĩ cho con mình. Nhưng cô không thể làm thế, không thể biến mình thành một kẻ dối trá. Điều này là bất công đối với Sơn. Dù rằng đến giờ phút này, mọi suy nghĩ tiêu cực của cô về Sơn đã thay đổi. Anh ta không chỉ là một người tốt mà còn có trách nhiệm nữa. Nhưng từng đó không phải là điều kiện để đem ra đổi chác, hay để Nhật lợi dụng. Cô thậm chí còn thấy có lỗi với anh vô cùng. Vậy thì làm sao cô có thể chấp nhận yêu cầu này của anh đây? Nhật lắc đầu. - Xin lỗi. Tôi không thể. Nhật không dám nhìn vào mắt Sơn. Nếu anh không có giải pháp nào khác tốt hơn, vậy thì thôi đi. Cảm ơn anh vì đã giúp tôi. Tôi nhất định sẽ đền đáp lại cho anh. Nhật cúi đầu định rời đi. Sơn không cho phép điều đó xảy ra. Nhật chỉ mới đi được một vài bước, Sơn đã kéo cô lại. Anh đỡ lấy gáy và eo cô, cúi đầu xuống và hôn lên môi cô. Một nụ hôn cưỡng ép và níu kéo. Nhật không kịp phản ứng, cả người cứng đờ, ngay cả hộp đồ cũng làm rơi xuống đất. Không gian xung quanh như thể bị chững lại trước nụ hôn của Sơn. Anh đem tất cả tình cảm của mình dồn nén lên môi cô, muốn cô cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho cô là như thế nào, muốn cô hãy thả lỏng tâm tình và tin tưởng anh. Nhưng Nhật thì không như vậy. Cơ thể cô căng cứng. Cho đến khi cô tỉnh táo lại, dùng hết sức để đẩy anh ra nhưng không được. Nhật đánh mạnh vào lưng Sơn. Khi Sơn vừa buông tay ra thì Nhật đã tát anh. Sơn nghiêng mặt sang một bên, trên má hằn dấu tay màu đỏ trông vô cùng ngứa mắt. Hai người cãi cọ nhau khiến cho Minh và Thủy để ý. Khi Thủy chạy tới thì vừa thấy được cảnh Nhật tát Sơn. Cô ta điên tiết xông đến và vung tay lên, định tát Nhật một cái nữa. Nhật nhắm mắt và co rúm người lại. - Cô lại dám… ! Cả Minh và Sơn đều giữ lấy tay Thủy. - Cô thôi đi! – Sơn gắt lên với Thủy. - Ồ, hay thật đấy. Anh bỏ tôi để lẽo đẽo theo cô ta. Bây giờ thì sao, bị ăn tát như thế mà vẫn còn ra sức bênh vực người ta cơ à? Xem ra anh yêu người ta đến phát rồ, não cũng teo cả luôn rồi nhỉ? Thủy lên giọng mỉa mai. - Không liên quan đến anh ấy. Thủy, cô đừng quá đáng. Nhật lên tiếng. Minh quay ra nhìn cô, vẻ mặt cau có. - Em đừng nói nữa được không? Em mới là người không liên quan. Nhật ngước nhìn Minh. Anh ta lại bắt đầu nhiều chuyện. Thủy cũng chẳng vừa. Đôi bên lời qua tiếng lại khiến cho cả sảnh ầm ĩ. Thủy và Minh đứng cãi nhau ngay trước mặt cô, thi thoảng lại đã kháy Sơn một câu, móc mỉa cô một câu. Nhật cảm thấy choáng váng, đầu ong ong và mắt hoa lên. Anh ta lại bắt đầu nhiều chuyện. Thủy cũng chẳng vừa. Đôi bên lời qua tiếng lại khiến cho cả sảnh ầm ĩ. - Thôi đi! Đám người im lặng. Nhật siết chặt hai bàn tay. Cô tiến đến trước mặt Thủy. - Nếu như cô cho rằng tất cả mọi chuyện là do tôi, vậy tôi đi khỏi đây là được chứ gì? - Đúng. Đáng ra cô phải biết điều thế từ lâu rồi. – Thủy vặc lại. Nhật kiên quyết nhìn Thủy, ánh mắt của cô khiến Thủy hơi sợ sệt, nhưng cô ta vẫn nhướn cái cổ lên để chứng tỏ sự kiêu ngạo của mình. - Nếu tôi đi, cô sẽ để mọi người được yên chứ? - Tất nhiên. Thủy gật đầu. Nhật cũng gật đầu. Cô cúi xuống nhặt hết đồ của mình, bỏ vào hộp giấy, rồi nhanh chóng rời đi. Minh xoay người đuổi theo cô. Sơn cũng muốn chạy theo, nhưng Thủy đã giữ tay anh lại. Cô níu chặt lấy anh khiến anh không thể đuổi theo Nhật và Minh. Thật ra không phải là Sơn không thể, anh chỉ không biết mình có nên làm thế hay không. Nhật còn đang muốn từ chối anh. Nếu như anh còn cố đeo bám lấy Nhật, cô sẽ khó xử và mệt mỏi lắm. Mọi việc cần từ từ giải quyết theo trình tự, Sơn rất hiểu điều đó. Vậy nên anh để cho Nhật đi. Sơn vùng tay ra khỏi Thủy. Anh lấy điện thoại, nhắn tin cho một người, nhờ anh ta chút việc riêng. *** Nhật ôm thùng đồ ra đến cổng công ty thì bị Minh giữ lại. - Chờ đã. Em định đi đâu? - Không cần anh lo. Nhật nói với Minh bằng một giọng lạnh lẽo. Cô vươn tay ra và vẫy được một chiếc xe taxi. Ngay khi Nhật bám vào tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa xe thì Minh đã nắm lấy tay cô và kéo cô ra. Anh cúi người, nói với bác tài xế. - Cháu xin lỗi, cô ấy sẽ không đi chuyến xe này. - Ai bảo thế. Tôi sẽ đi. Nhật lại túm lấy tay nắm cửa. Hai người giằng co nhau ngay trước xe taxi. Bác tài xế não nề, thở dài và gắt lên. - Thế tóm lại là có đi hay không? - Không! - Có! Cả hai cùng đồng thanh hét lên. Minh lấy ra một tờ năm trăm trong túi, đưa cho bác tài xế. - Cháu trả bác, coi như phí đền bù thời gian. Nhưng cô ấy sẽ không đi xe này. Cháu cảm ơn. Bác tài xế nhíu mày, khó hiểu, nhưng vẫn cầm tiền và phóng xe đi mất hút. Nhật giận giữ quay ra nhìn Minh. - Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi? - Anh muốn em. Nhật bật cười, trên gương mặt phảng phất nét đau khổ và mỉa mai. - Muốn tôi à? Nhưng tôi có phải gái đứng đường đâu mà cứ muốn là được? - Ý anh không phải thế. - Thế thì là thế nào? Tôi không muốn nói nhiều. Anh làm ơn tha cho tôi đi được không? Anh đã là người nổi tiếng, anh muốn gì chẳng được. Đừng làm khó một người chẳng còn gì như tôi nữa. Nhật vừa nói xong, một chiếc xe ô tô dừng lại trước mặt cô. Kính xe hạ xuống, Tống thò đầu ra ngoài. - Có muốn quá giang không? - Tống mở sẵn cửa xe ra. Nhật nhanh chóng chui vào trong xe và đóng sầm cửa lại. Minh vẫn đang sững sờ vì lời cầu xin của Nhật. Đến khi anh định thần lại thì Nhật đã rời đi mất rồi. Cô nói cũng đúng, không sai. Anh có tất cả mọi thứ, chỉ có cô là anh không thể có được. Tại sao anh lại trở nên hèn hạ như vậy? Minh càng nghĩ càng bực, co chân lên đạp vào tường. *** Nhật ngồi trong nhà hàng của Tống, trước mặt lại là vô vàn món ăn ngon và tốt cho sức khỏe. Tống đặc biệt chuẩn bị cho cô để bồi bổ. - Tại sao lại muốn tẩm bổ cho tôi vậy? - Trông cô xanh xao quá. Nhỡ đâu có thủy quân chụp lại hình của cô, viết bài nói rằng vì ăn đồ ăn của tôi mà cô bị như thế thì tôi phải làm sao? Tống cười cợt và buông lời đùa. Nhật bật cười, cảm thấy vui vẻ. Cô không hiểu tại sao giữa đàn ông và đàn bà không thể chỉ tổn tại mối quan hệ bạn bè như thế này thôi. Tại sao Sơn lại cứ khẳng định rằng yêu cô? Tại sao Minh lại nhất định muốn có được cô? Cô là hòm châu báu hay sao? Cô vươn tay ra và vẫy được một chiếc xe taxi. Ngay khi Nhật bám vào tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa xe thì Minh đã nắm lấy tay cô và kéo cô ra. - Đúng thế mà. – Tống lên tiếng, gắp một miếng sủi cảo nhân tôm để vào bát của Nhật. - Đúng gì cơ? - Thì cô chính là hòm châu báu đó. Nhật ngớ người ra. Thì ra cô đã quá chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà tự lẩm bẩm chúng thành lời, thành tiếng. - Sao tôi lại là châu báu được? Tôi cùng lắm chỉ là thứ bỏ đi. Ai cũng muốn vứt bỏ tôi. - Đừng nghĩ thế. Bất kỳ ai sinh ra trên đời này đều quý giá cả. Hơn nữa, có tôi không bỏ cô. Còn có Sơn… Tống lỡ lời nhắc đến một cái tên quen thuộc. Nhật nheo mắt nhìn anh ta, nghi hoặc hỏi. - Anh biết Sơn ư? - À thì,… giám đốc công ty hot như thế, sao mà không biết được. Tôi còn biết anh ta vừa ký hợp đồng được với Minh, ngôi sao toàn cầu đấy! Tống vội vàng lấp liếm lỗi sai của mình. Nhật thở dài. Cô đã chọc miếng sủi cảo nát bấy trong bát rồi mà vẫn chẳng muốn ăn. - Cô gặp phải chuyện gì sao? - Ừ. Khó nói lắm. Cũng dài dòng nữa. - Kể đi, tôi nghe. Nhật bắt đầu ăn vài món trên bàn. Trước sự tốt bụng đầy bất ngờ, và cũng đáng ngờ của Tống, Nhật có cảm giác muốn ăn hơn. Dường như là vì cô cảm thấy an tâm khi ở đây, Tống không thể làm hại cô, cũng không thể gây rắc rối cho cô. Nhật từ tốn ăn, và kể mọi chuyện từ đầu đến cuối. - Tôi có nên rời đi không? - Nếu như cô cảm thấy đó là việc nên làm. Tống mím môi. Anh tỏ vẻ chân thành hết sức có thể. Tim Nhật chùng xuống. Đúng là cô nên rời đi. - Cảm ơn anh. Vì đã chịu nghe tôi nói. Có lẽ tôi sẽ đi thật. Tiếc là từ nay không được thử món anh nấu nữa rồi. - Nếu gặp khó khăn gì, cô có thể gọi cho tôi. Nhật gật đầu. Tống quả thực là một người tốt. Nhật hay bán tín bán nghi về con người, sau khi trải qua những cú lừa và những lần bị bỏ lại phía sau. Thế nhưng hiện tại, cô nghĩ rằng, không cần biết đối phương nghĩ gì, làm gì, chỉ cần họ nguyện ý đối tốt với mình, cho dù đó là giả thì cũng không phải điều xấu. *** Thủy bước vào phòng làm việc của Sơn, chẳng thèm gõ cửa. Sao cô vào được đây? – Sơn hơi bực bội. Rõ ràng anh đã dặn nhân viên lễ tân không được cho cô ta vào cơ mà. - Tôi có cách của tôi. Thủy quăng lên bàn một bộ hồ sơ xét nghiệm của bệnh viện. Đó là kết quả kiểm tra ADN của đứa con trong bụng Nhật. Chẳng biết cô ta lấy được ở đâu. - Anh xem đi. Rồi tự mà quyết định. Sơn hồi hộp. Anh đã nói rằng sẽ chấp nhận đứa bé dù nó có phải con anh hay không, vì anh yêu Nhật. Nhưng trong thâm tâm anh vẫn muốn tin nó là con của mình. Như thế thì có thể chứng minh được điều gì đây? Rằng Nhật cũng có chút tình cảm với anh ư? Trái với mong đợi của Sơn, bảng kết quả ghi đứa bé không cùng huyết thống với anh. Sơn có chút thất vọng. Anh siết chặt bàn tay lại, không muốn để Thủy thấy sự thất vọng này. Nhật sẽ thật sự rời đi, biến mất khỏi cuộc đời của những người còn lại? Liệu Minh và Sơn có chấp nhận chuyện này, giống như lần trước, buông tha cho Nhật? Còn Sơn, sau khi biết đứa bé không phải con mình, anh sẽ làm gì? Có đúng là anh muốn kết hôn và chăm sóc cho Nhật chỉ là vì trách nhiệm? Đón đọc truyện dài kỳ Cưới đi rồi tính vào 19h00 ngày 21/03 tại mục Eva yêu. Nhật nghe xong, cảm giác khó chịu càng dâng lên đến cổ. Anh ta thật biết khiến người khác phát điên... Nhật ngoảnh mặt né tránh, nhưng không thể né được. Đôi môi của Sơn gắt gao cắn lấy môi cô, vừa khiến cô đau đớn, vừa khiến cô cảm thấy chân thật. Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng tập của trái tim anh trong lồng ngực. Nhớ lại những lời mà cô đã nói với anh, lý do vì sao cô từ chối, không dám thừa nhận tình cảm này, là bởi vì cô sợ điều này sẽ xảy ra. Lúc đó, cô đã tính toán sẵn đường đi nước bước cho mình. Nếu như là con của người khác, vậy thì cô sẽ rời khỏi đây, mà không có bất kỳ lưu luyến ngồi xuống ghế sô pha. Kết quả ngoài dự đoán của cô, nghĩa là cô cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nhà của Sơn nữa. Nhưng tại sao cô lại không muốn phải ra đi, là vì không cam tâm, hay là cảm thấy uất ức, hay là vì cô đã thật sự yêu anh? Nhưng đến giờ, khi điều đó đã thật sự xảy ra với mình, cô nhận ra tự lừa dối bản thân chỉ có tác dụng ở mặt lý trí, còn về tình cảm, nó chẳng thể ảnh hưởng gì. Nhật thở dài. Cô gục đầu xuống mặt ghế. - Bỏ chạy lần nữa ư? Điều đó có phải là tốt nhất cho tất cả mọi người không? Nhật thầm hiểu rằng câu trả lời là không. Việc cô bỏ chạy bây giờ chỉ khiến cho tất cả rối lên. Rồi cả Sơn, Minh và Tống đều sẽ bỏ công bỏ việc đi tìm cô, còn Thủy sẽ ở lại và hưởng lợi từ sự hèn nhát này của cô. Cô phải làm gì đó, chứ không phải bỏ đi, hay là im lặng. Nhật mở điện thoại ra, gọi cho Sơn. *** Bà Liên bước vào quán café. Thủy đã ngồi chờ sẵn ở đó. Ngay sau khi biết được Nhật không mang thai cháu bà, bà đã gọi điện và tìm gặp Thủy. Thủy nhìn thấy bà Liên thì mừng thầm. Cô ta đã chuẩn bị một vài thứ. Muốn có được Sơn thì phải nhanh tay, bởi cô ta thừa hiểu rằng cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra. Chỉ cần nắm được tất cả trong tay trước khi mọi chuyện bị bại lộ, thì cô chẳng cần sợ gì nữa. Mà bà Liên, hiện tại đang là một quân cờ vô cùng có lợi. - Bác muốn gặp cháu… là vì có chuyện gì vậy? Thủy giả vờ ủ rũ. Nếu cô ta đi làm diễn viên, chắc hẳn cũng sẽ trở thành diễn viên chuyên nghiệp. Bà Liên lo lắng ngồi xuống ghế, cầm lấy tay cô. - Sao sắc mặt con kém vậy? Tay cũng lạnh ngắt thế này. Thủy thầm cười. Tất cả đương nghiên là để trình diễn cho bà xem rồi. Bà Liên thậm chí còn thay đổi xưng hô với cô ta, chứng tỏ bà đã hoàn toàn tin tưởng cô. - Chắc con vẫn chưa khỏi hẳn. Từ lần trước… Thủy nhắc lại chuyện cô suýt sảy thai, một lần nữa đay nghiến lại nỗi sợ và sự lo lắng của bà Liên. - Đừng nhắc đến con bé đó. Chuyện đó bác sẽ lo. Con không cần để ý tới những chuyện như vậy. - Ý bác là? - Cái thai không phải của Sơn. Thật là đồ lừa đảo vô liêm sỉ. – Bà Liên tức giận nói. – Con yên tâm, bác sẽ đuổi nó đi thật xa khỏi đây để nó không làm phiền đến con nữa. Thủy rầu rĩ, thở dài như thể bất ngờ lắm dù chính cô là người đã làm ra chuyện này. - Nhưng anh Sơn yêu cô ta. Kể cả có đuổi cô ta đi, con cũng chẳng thể bước vào trái tim anh ấy được nữa. Video đang HOT Thủy vừa nói, vừa liếc nhìn bà Liên. Vẻ mặt bà thoáng chút bối rối, rồi ngay lập tức lại trở nên cương quyết. Bà cầm lấy tay Thủy. - Bác sẽ đứng ra làm chủ cho con. Chúng ta chỉ cần đăng ký kết hôn, tổ chức một hôn lễ. Như vậy con có thể đường đường chính chính làm vợ nó. - Nhưng mà… – Thủy vẫn tỏ ra lấn cấn, không yên tâm. - Không nhưng gì nữa. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ở cùng nhau một thời gian, con lại có con của nó, con còn sợ nó không quay lại với con sao? Thủy ngoài mặt thì gượng cười nhưng trong lòng thì đã sớm bay lên chín tầng mây. ADVERTISEMENT Sơn ôm chặt lấy Nhật, giữ cổ tay cô, vừa cúi đầu hôn xuống, vừa đẩy cô vào sát phía tường. *** Sau khi gọi điện cho Sơn, Nhật đã đến thẳng công ty để gặp anh. Sơn cảm thấy hơi bồn chồn và lo lắng. Trước vẻ nghiêm túc của cô, anh đoán là có chuyện gì đó không hay ho cho lắm. Anh biết là cô vẫn luôn không tin tưởng anh. Có thể là lần này cô lại có ý định bỏ đi. Nhật đứng trước cửa phòng làm viêc, trên tay cô là tập hồ sơ xét nghiệm. Sơn thầm thở dài. Chắc chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhật bước đến gần anh. Cô để phiếu xét nghiệm lên bàn. - Đây là có ý gì? - Anh cứ xem đi đã. Sơn cầm phiếu xét nghiệm lên xem. Trái với phản ứng của Nhật, Sơn không hề có tí biến chuyển cảm xúc nào, không bàng hoàng cũng không ngạc nhiên. Anh chỉ cau mày, ngẩng lên nhìn cô. - Thì sao? Em muốn nói gì với anh? Sơn tỏ ra hơi bực bội vì có lẽ cô đã quên sạch những điều anh nói, rằng anh chẳng ngại nếu không phải con anh. Dù gì thì anh cũng sẽ yêu thương và không từ bỏ nó. - Em chỉ muốn nói là, anh không cần phải chịu trách nhiệm cho việc mà anh không làm. Sơn đứng bật dậy. - Em lại định chối bỏ điều gì? Em đừng quên, hôm đó chúng ta đã thật sự ngủ với nhau. - Nhưng không phải con anh. Sơn tức giận. Nói mãi mà sao cô vẫn không chịu hiểu vậy chứ? Anh quyết định dùng hành động của mình để chứng minh một lần nữa. Sơn ôm chặt lấy Nhật, giữ cổ tay cô, vừa cúi đầu hôn xuống, vừa đẩy cô vào sát phía tường. Nhật ngoảnh mặt né tránh, nhưng không thể né được. Đôi môi của Sơn gắt gao cắn lấy môi cô, vừa khiến cô đau đớn, vừa khiến cô cảm thấy chân thật. Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng tập của trái tim anh trong lồng ngực. Mãi cho đến khi Nhật gần như nghẹt thở, Sơn mới buông cô ra. - Anh nhắc lại một lần nữa, anh muốn ở bên em, vì anh yêu em, không phải vì là con anh. Nhật bần thần, không trả lời được gì. - Tin anh. Cả hai cứ đứng như vậy. Sơn nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô một cơ hội nào trốn thoát. Nhật cuối cùng cũng phải đầu hàng. Cô gục đầu vào ngực anh. Sơn cảm thấy như cô vừa thử anh một bàn chứ chẳng phải có ý định rời đi. Có lẽ từ giờ cô sẽ không đòi bỏ chạy nữa. *** Thủy vừa ra khỏi quán cafe, mới đi đến góc khuất thì đã bị ai đó nắm tay, kéo lại. Thủy giật mình, chưa kịp hét lên thì đã bị một bàn tay bịt lấy miệng. - Là tôi! Giọng của Minh vang lên. Anh ta kéo cô vào một góc. Thủy vung tay, đẩy Minh ra. - Anh định làm gì? Minh nhíu mày, hằn học nói với cô. - Cô dừng lại đi. Hãy để mọi chuyện kết thúc đi. - Tại sao? Chuyện gì phải kết thúc cơ? Thủy cúi xuống nhìn bụng mình, rồi lắc đầu. - Tôi phải đấu tranh cho mình chứ. này, không phải con của Sơn. Nó là của anh đó. Anh nên biết điều mà im lặng đi. - Tôi biết là cô không hề có thai. Thủy cười khẩy. Xem ra anh ta cũng khá là thông minh. Nhưng đến nước này thì chẳng ai làm gì được cô nữa, cô không sợ. Thủy ngẩng mặt lên, nhếch mép, tỏ vẻ khinh bỉ. - Thì sao? Anh có bằng chứng gì không? Minh lấy ra một gói thuốc, giơ lên trước mặt cô. - Cái này, cô có thấy quen không? Thủy giật mình, mặt biến sắc. Sao anh ta có được nó? Tối đó cô đã vứt nó vào thùng rác rồi cơ mà! Sơn đưa tay lên miệng, suỵt một cái, ra dấu im lặng. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô. *** Sơn đưa Nhật đi ăn tối. Cả hai người không ai nói với ai câu nào, nhưng vẫn ngầm xác nhận mối quan hệ mới này. Người yêu? Người thương? Chẳng có tên gọi nào là chính xác cả. Cả hai biết rằng họ cần đối phương, và cần tình yêu của đối phương. Sơn nắm tay Nhật, cùng đi bộ trong khuôn viên của tòa nhà chung cư. Bàn tay ấm nóng của anh bao quanh tay cô, khiến cô cảm thấy an tâm. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua, cô nhận ra mình không cần phải gồng người lên nữa. Cô có thể thất bại nhiều lần trong chuyện tình cảm, nhưng không được phép mất đi niềm tin. Sơn đã dạy cho cô điều đó. - Mẹ của anh cũng biết rồi. Sơn hít sâu một hơi. Mặc dù vấn đề khá nan giải, nhưng không sao. Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết thôi. - Ừ. Anh sẽ giải thích với mẹ. - Anh đã nghĩ ra sẽ làm gì chưa? Thật sự, em không có cách nào… - Anh đã nói là hãy giao cho anh đi mà. Sơn dừng bước. Anh cầm hai tay của Nhật, kéo lên và đặt vào đó một nụ hôn nhẹ. Ánh nhìn của Sơn khiến cho Nhật hơi lạnh sống lưng. Dường như anh chuẩn bị làm gì đó, một việc sẽ khiến cô hạnh phúc đến đồng thời sẽ khiến cô không còn đường lui. - Anh… Sơn đưa tay lên miệng, suỵt một cái, ra dấu im lặng. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô. Ai cũng biết, đó là cầu hôn. Sơn lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ từ trong túi quần. Sau rất nhiều lần bị Nhật từ chối, anh hiểu là vì cô không an tâm. Anh đã vắt có để nghĩ ra cách gì đó có thể giúp cô bớt lo lắng, và cầu hôn có lẽ là phương pháp nhanh nhất. Nhật xúc động đến mức chẳng thể nói được gì. Sơn mở cái hộp nhung ra, cầm chiếc nhẫn và nâng tay cô lên. - Em có đồng ý kết hôn với anh không? Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến cho trái tim Nhật nhảy loạn lên. Cô không nói được gì, nước mắt trào ra, gật đầu. Khi Sơn sắp sửa lồng được nhẫn vào tay Nhật, thì ai đó đã xuất hiện, cướp lấy chiếc nhẫn trên tay họ. Cả hai sửng sốt khi thấy bà Liên đứng đó, vẻ mặt giận dữ vô cùng. Bà thẳng tay ném chiếc nhẫn ra xa. Theo Cưới đi rồi tính Phần 19 Nhật khẽ buông ra một tiếng thở dài. Ngay cả tiểu sử của cô, anh ta cũng biết chẳng sót một chữ. Có lẽ là vì Sơn, người đàn ông luôn muốn thấu hiểu cô từng tí một. Mấy ngày liền, Nhật chỉ có thể quanh quẩn ở nhà của Tống. Sơn thường xuyên tới để chăm sóc cho cô. Nhật không thể... 07/04/2021 0004Phản hồi 554Gần đây trên mạng phổ biến ước tính chi phí để tổ chức 1 đám cưới, sẵn dịp gia đình cũng mới có hỷ sự hồi đầu năm, mình làm cái Infographic liệt kê sơ sơ các hạng mục cần chi cho 1 đám cưới, để anh em có cơ sở tham khảo. Nhẩm sơ sơ thì chúng ta sẽ tốn tầm 200 triệu cho 1 cái đám cưới, bao gồm tiền đặt tiệc nhà hàng, tuy nhiên anh em sẽ “khấu trừ” lại được từ tiền mừng của khách đi dự đám cưới. Vì vậy, cứ mạnh dạn mà triển khai nhé anh em! May quá mình cưới rồi. K nhìn vô lại chóng mặt vì tiền 😂😂😂😂 Tuat Phan Kkkk dù sao cũng đỡ tốn kém hơn cưới 😆 crazysexycool1981 em tự lo cưới xin, con em cũng vậy, đời cua cua máy đới cáy cáy đào chứ anhhồi mình chưới làm hết 120 triệu thì phải, tiền mừng đi lại cũng đủ số đó hihihi NghiepTranVINA Bởi thế nên trong túi lúc nào cũng phải có vài tờ polime mệnh giá lớn nha, ko thì cũng mệt đấy 😁 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena cuhiep E vừa search , giá vàng ngày đó cỡ chỉ , đám cưới sếp cỡ 4-500m bây bảo k to 😆 giờ mà cưới chắc cũng hoành tráng hey. crazysexycool1981 Ngược lại nha bác. Tiền mình bỏ tầm 1 tờ thôi. Đã khôn thì phải cho ngoan. Để kiểm tra bóp lại ông tui ở bụi này àh 🤣🤣🤣🤣🤣Nhớ hồi nhỏ đi dự cưới thấy người ta nói chi phí cưới xin trọn vẹn đâu đó tầm 10tr, giờ vật giá leo thang ghê quá, chưa kể phát sinh đủ các thứ kinh phí râu ria khác 😅 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena crazysexycool1981 Bác ơi hồi đó chỗ cháu 5tr 1 miếng đất 300m2, h là sơ sơ 3 tỏi. Bọn trẻ như cháu lấy đâu 6t, chắc khỏi lấy vợ quáAi mới là kẻ ngáo vậy cưng? 😃 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Anh-Vui Thế mới bảo vật giá thay đổi quá nhiều từ cái thời 3 thập niên trước 😁 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Tìm cái chạn mà chui vô đi các bạn trẻ = nguồn ảnh vietnameseonlinezoo Tống công minh Cuộc sống có nhiều bất ngờ quá, ko thể tin nổi 😆 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Tuat Phan Đấu tranh quyền bình đẳng giới thôi. 😆chưa cưới vợ mà nhìn số khiếp quá hoctrodatquang Biết trước để chuẩn bị tinh thần, sau này thế nào các chi phí cũng lần lượt tăng giá, sợ là ko còn được rẻ như này mô 😆 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Bảo sao mấy đứa bạn 10 năm chả nói chuyện, đùm 1 cái nó chào hỏi niềm nở rồi gửi luôn 1 cái thiệp mời. KeniVinh Những người bạn như vậy cũng dễ đoán, thường tương tác mỗi ngày qua FB mà cũng ko chịu thì trên là mời cưới 😆 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Tuat Phan Cái gì cũng có nguyên nhân mà, bảo sao có mem muốn nhận file để test thử trên Macbook mà mod ko chịu 🤣 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena khunghoang kinhte 2008 Sức Luân tới đâu mà dám chơi lớn kiểu đó hả chú? 😆 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Cưới rồi. Không đến đâu. Cái "mất" lớn nhất là tự do chứ tiền thì tính gì. Muỗi Jackie Lee 1981 Chơi với trẻ thường khiến tâm hồn trở nên vui tươi hơn, cảm giác như trẻ ra, mọi áp lực cuộc sống như tiêu tan vậy, thích nhất là lúc chúng còn nhỏ 😁 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Tuat Phan Ai rồi cũng phải thế thôi, những người đi ngược lại với quy luật này kỳ thực cũng có nhưng chỉ là con số rất lẻ so với phần còn lại 😁 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Có ai sau khi cưới xong thì ngồi xem lại hết album ảnh cưới và video quay đám hỏi, tiệc cưới ko ? hay lại vứt xó thậm chí bị mất. crazysexycool1981 Vâng, tất nhiên là còn có thể cắt giảm nhiều. Cắt được càng nhiều càng tốt. Tim Apple nhất là hội chị em, kém miếng khó chịu, thấy con A con B nó chụp hoành tránh nên cũng phải kèn cựa bằng được. Nói thật nam giới đâu có ham hố chụp choẹt mấy đâu. Tim Apple cái đầu tiên là phải dựa trên tài chính nhỉ, chứ ít tiền mà thích đú cho bằng bạn bằng bè để đổi lại những cái like ảo trên mạng xã hội thì thêm khổ tiền này đã tính cả tiệc. Vậy là ít rồi 😁 D pntphong1810 Đó là tính sơ sơ thôi, còn tuỳ vào số lượng khách mời cũng như bày vẽ của gia đình D Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Mình xem sơ sơ có một vài khoảng còn cắt giảm được, như váy, áo vest thay vì mua/ may thì có thể thuê mà. Thiệp cưới thì chọn cái nào vừa tiền hơn, tầm 4k 1 cái cũng đẹp rồi. trungtamnn Tiền in thiệp cưới đáng bao nhiêu mô hầy? 🤓 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena thôi, chẳng lấy vợ nữa = Sống độc thân được cả đời hơm? 😁 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Thôi làm kiếm cái chạn mà chui vào thì ko tốn xu nào các bác ạ ! Thà nghèo để mỗi nhà vợ nó khinh còn hơn bị cả xã hội nó khinh các bác chọn cái nào 😃 hikaru1412 Nghèo nhưng có tưởng, biết phấn đấu thì chắc chẳng ai rảnh để mà kinh đâu, huống hồ sẽ là người nhà. Chứ đã nghèo lại còn có tư tưởng muốn ăn bám nhà vợ thì như vậy mới đáng khinh. Lank Ma Thế thì cuộc sống tẻ nhạt lắm đấy 😁 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena xã hội khinh thì trốn trong nhà đứa nào khinh được, vợ khinh thì cả đời chả ngóc nổichưa tính tiền mời bạn bè hàng xóm trước khi cưới. ở miền trung thường hay có nhác sóng và nhậu nhẹt trước ngày cưới. KeniVinh Mấy lần mình về quê vợ toàn thấy cảnh đám cưới diễn ra triền miên trong 3 ngày, trong đó 1 ngày chính, 2 ngày còn lại chủ yếu để hàng xóm làng giềng qua chúc tụng, uống trà, hát hò... 😅 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Tuat Phan Thường ở quê có đất rộng, tận dụng được kha khá diện tích để bày tiệc 🤓 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Nói chung cưới xin giờ cũng nhàn Pary Có thể kém hoặc nhiều hơn, cái điều này thì chỉ người trong cuộc mới biết chính xá được D Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Pary Vậy hạn mức của bác nhiều rồi, của mình thì không đủ đến mức đấy nên chủ yếu vẫn tiền mặt. Nếu hạn mức thẻ mà ok thì đúng là nhẹ đi nhiều. Trần Ngọc Huy 95 đang để budget 350 củ mà nhìn kinh nghiệm người đi trước thế này thì chắc phải tăng thêm 50 củ nữa vậyThôi dẹp, mình nghèo nên ở vậy luôn cho rồi, 37 tuổi Ruiz Ngần ấy tuổi mà chưa lấy vợ hả chú? 🤓 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena Nhìn sơ sơ mà hoa cả mắt không biết dồn bao nhiêu cho đủ dây 😆Thì vay mượn thôi, số nợ sẽ trả dần theo năm tháng, con nhà giàu thì vô lo 😁 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena crazysexycool1981 bởi ta nói co trai nghèo đi cua gái mất tự tin hẳn nhất là về nhà bạn gái chơi Tuat Phan Nghèo mà yêu được bạn gái có gia cảnh sung túc thì khác nào chuột sa hũ gạo, sướng cả đời 😆 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena thanh niên độc thân nhìn vào bảng này said thôi ở vậy cho rồi khoanguyendinh Sống độc thân có thể thoải mái, tự do, ko bận tâm nhiều thứ nhưng sẽ mất hết thú vị của cuộc đời đấy, đến khi muốn cưới thì đã luống tuổi 😊 Sent from CRAZYSEXYCOOL1981 using BlackBerry Athena khoanguyendinh Nhà bạn có nóc thì ta cũng thế chớ, hoặc là có 2 nóc cũng chả saoNày cũng chỉ để tham khảo thôi. Ví dụ chổ mình bt chỉ 2tr/bàn là căng rồi. Trong bài là cưới gần và có thể xính lễ nó ko có nhiều, Ví dụ mình ngoài bắc thì nhà ai nhà nấy tự lo, nạp tài bình thường tầm 10tr-15tr là nhiều. Còn cưới xa nó lại khác ví dụ mình sắp lấy vk miền tây sông nước chẳng hạn. phải lo hết cho nhà gái từ ăn uống, đi lại, vàng bạc và họ thách cưới sơ sơ cũng gấp đôi ngoài bắc. Mình tính sơ sơ nguyên tiền vé máy bay đi lại dịp cưới hai nhà đã tốn 50tr rồi tính ra mình phải lo cho cả nhà mình và nhà vk hết nên tầm 250tr-300tr cho một đám cưới nông thôn thì khá tốn kém và quan niệm ở quê mình mà gặp miền tây chỉ có cải nhau cả ngày 😃😃 . Nên lấy vk với mình là nỗi sợ hãi. Tuat Phan Kiểu đang nói theo xu hướng tích cực thôi bác. Lấy vk bắc đa số bố mẹ vk cũng có của cải để cho hai vk ck, đi lại cũng đỡ tốn kém. Còn e thì theo chủ nghĩa gái đẹp nên phải chịu thiệt thòi chút😁😁 huytai93 nghe nói dân bắc kĩ nên chắc suy ra sẽ giàu con dân miền nam thì thoải mái hơn Tuat Phan Ko phải là kỹ bác ạ. Mà do ngoài trung với bắc con người họ làm nông nhiều nên đa số chịu khó. Dù nghèo rách đít hay giầu sang phú quí thì cũng không có bỏ ĐỀ TƯƠNG TỰ

cưới đi rồi tính phần 20